Tiếu Ngạo Thần Điêu
Phan_23
“Người không sao? Chỉ là độc Hoa Tình bộc phát, nên ngất đi thôi. Một lát là tỉnh.” Tôi xoay người cố gắng nở một nụ cười, hướng Hoàng Dung nói.
“May quá, người không bị nội thương. Trình sư muội, muội trong người còn có thương, cũng mau về phòng nghĩ ngơi đi.” Hoàng Dung mỉm cười dịu dàng nói.
“Nếu ta nhớ không lầm… Đây là phòng của ta.”
“…”
“Ta muốn nằm nghỉ!”
“Nếu đã vậy, phụ thân ta nhờ Trình sư muội chăm sóc.”
Không hiểu sao càng nhìn Hoàng Dung tôi càng cảm thấy không thuận mắt, lúc trước đã vậy, hiện tại khi biết Hoàng Dung lai lịch bất minh, không biết mẹ là ai, tôi lại càng cảm thấy không ưa nổi. Tiếc là tôi lại không thể để lộ sự khinh bỉ của mình ra.
“Chăm sóc? Hoàng Cố, chàng mơ tưởng đi.”
Người nào đó, đang ngủ nhưng khóe miệng giật giật, lòng thầm than: “Gặp lại là phúc hay họa đây?”
Chương 57: Chuyện xưa
Mùa đông, mùa của sự chết chóc, cái lạnh của mùa đông khiến vạn vật chìm vào giấc ngủ, thú rừng trú đông, cây thôi đâm chồi, nảy lộc. Khắp nơi đều là sự lạnh lẽo chết chốc, chỉ còn duy nhất một màu trắng, tuyết phủ khắp nơi. Thế nhưng có một nơi, dù cho khí trời có lạnh lẽo ra sao, nơi đây vẫn ngập tràn sắc hoa ngũ sắc.
Nơi đó có tên Tuyệt Tình cốc. Cốc Tuyệt Tình nhưng không tuyệt tình.
Do địa thế Tuyệt Tình cốc nằm trên một ngọn núi lửa đã ngủ yên, vì thế khí hậu đặc biệt ấm áp hơn những nơi khác. Cho nên đang giữa trời đông mà chúng ta vẫn có thể tình cờ bắt gặp vài cơn mưa phùn.
Mưa phùn đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng dù chỉ chút mưa đó thôi cũng đủ làm cho lòng người khắc khoải.
Dưới màn mưa phùn lất phất, tôi gặp lại Hoắc Đô. Hắn đứng dưới làn mưa, đôi mắt miên mang nhìn biển hoa Tình vô định phía xa xa. Hắn vẫn là Hoắc Đô nhưng cảm giác hắn tạo cho tôi lúc này lại không phải là Hoắc Đô mà tôi đã từng quen biết.
“Hoắc Đô!” Tôi bước lại gần, gọi. Nhưng người trước mặt tôi đây cứ như đã thoát hồn khỏi xác, hắn không trả lời, mắt vẫn đăm đắm nhìn về biển hoa Tình ở phía xa.
“Hoắc Đô!” Tôi mở miệng gọi thêm lần nữa. Nhưng Hoắc Đô vẫn không trả lời, mất một lúc sau, hắn mới lên tiếng.
“Tiểu Trình, nàng từng nghe qua cái tên Tần Huy chưa?” Hoắc Đô quay đầu nhìn tôi mỉm cười.
“Tần Huy?” Tôi nghe hắn hỏi thì ngạc nhiên, hỏi lại: “Chưa từng nghe qua? Hắn là ai vậy?”
“Hahahaha…”
Hoắc Đô đột nhiên cười to, khiến tôi giật bắn cả mình. Hắn là đang cười cái gì, tôi chỉ thành thật nói mình không biết người tên Tần Huy thôi, có gì mà đáng cười kia chứ. Cái tên này quả thật tôi chưa từng nghe qua cơ mà.
“Ngươi cười cái gì?”
“Chỉ là có một kẻ ngốc, khiến ta buồn cười mà thôi... Hahahaha…” Hoắc Đô ôm bụng cười điên cuồng, cười đến trào cả nước mắt.
“Ngươi cứ ở đây mà cười đi!” Nhìn Hoắc Đô đột nhiên lên cơn động kinh, tôi biết hắn vẫn là Hoắc Đô, hoàng tử cao ngạo của Mông Cổ, có lẽ cái cảm giác như hắn sắp biến mất khỏi thế gian lúc nãy, là ảo giác của tôi đi. Cho nên tôi có thể yên tâm mà đi tìm “Đoạn Trường thảo”, độc Tình hoa trong người tôi và sư phụ, sớm giải ngày nào hay ngày đó.
Hoắc Đô nhìn theo bóng Trình Anh càng lúc càng xa, tiếng cười cũng ngày một nhỏ dần, nụ cười trên môi cũng chỉ còn một đường cong nhợt nhạt, ý cười trong mắt đã tiêu tán giờ chỉ còn sự chua xót. Giữa đồng hoa mênh mông lúc này chỉ còn lại mỗi mình Hoắc Đô đứng đó, hắn nhẹ giọng thì thầm như hỏi, cũng như tự nói với bản thân: “Vì một người ngay cả tên ngươi còn không biết, mà chết, cảm thấy đáng sao, Tần Huy?”
“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cảm thấy đáng hay không?” Thế nhưng lại có tiếng trả lời, tiếng nói không có âm thanh nhưng lại hòa vào trong gió phiêu tán đến bên tai Hoắc Đô.
Hoắc Đô sững người một chút, nhưng sau đó xoay người nhìn về phía biển hoa Tình, mỉm cười như ngày xuân đón gió, đáp: “Xứng đáng!” Nói đoạn cũng xoay người rời đi.
Lúc này phía sau lưng hắn, một bóng hình nam tử mờ mờ ảo ảo hiện lên, trên môi cũng là một nụ cười tươi tắn.
Giang Nam năm nào từng có một tiểu tử sống trong nhung lụa, phụ mẫu yêu thương, nhưng chỉ trong một đêm, cả nhà đều chết. Giang Nam năm nào từng có một tiểu tử cả người dính đày máu phụ mẫu, lê lết trên đường, không biết phải đi về đâu. Giang Nam năm nào từng có một tiểu tử vì một cái bánh bao mà đã giao thân xác và linh hồn mình cho một nha đầu.
“Ngươi nếu không ăn bánh bao có phải sẽ đói bụng chết phải không?”
Tiểu tử gật đầu.
“Vậy ta cho ngươi bánh bao ăn, ngươi sẽ không chết phải không?”
Tiểu tử gật gật đầu.
“Thế ta cứu mạng của ngươi, ta có được xem là ân nhân của ngươi không?”
Tiểu tử gật gật gật đầu.
“Vậy ngươi có nên báo đáp ân nhân của mình không?”
Tiểu tử gật gật gật gật đầu.
“Được, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi phải lấy thân báo đáp ta. Ta tên là Trình Anh, hay gọi Tiểu Trình, ngươi sau này lớn lên nhất định phải quay lại đây kiếm ta, lấy thân báo đáp ta có nghe chưa.”
…………
“Ngươi muốn đi theo ta?”
Tiểu tử gật đầu.
“Nếu theo ta ngươi sau này ngay cả một con chó cũng không bằng, chỉ có thể là một công cụ giúp ta làm việc.”
Tiểu tử ánh mắt khẩn thiết nhìn nam nhân áo xanh đẹp như thiên tiên trước mặt, kiên định nói: “Chỉ cần được ở bên Tiểu Trình, tất cả ta đều nghe ông.”
“Ngươi tên gì?”
Tiểu tử đáp: “Tần Huy!”
“Hãy quên tên đó đi, sau này ngươi gọi là Thập Bách Ngũ.”
Bất chợt một cơn gió mang theo khí lạnh thổi đến, làm tung những cánh hoa Tình, bóng hình người nam tử cũng theo gió tan ra, chỉ còn vương lại tiếng nói như tiếng gió: “Xứng đáng!”
Tìm quanh quẩn chung quanh đồng hoa Tình một lúc, cuối tôi đã tìm được loại cây có họ hàng với Dương Sỹ là “Đoạn Trường thảo”, khi nhìn thấy đám cỏ này tôi tức nhiên là mừng như điên, cũng chẳng suy nghĩ nhiều liền lao qua định hái một bó đem về, nào ngờ móng sói của tôi chưa kịp chạm vào đám cỏ thì đã bị người nào đó túm lại trên không trung.
Con bà nó, cỏ này ở đây nhiều vô kể, sao lại có người ngăn cản tôi hái chút cỏ kia chứ? Đừng nói với tôi là cỏ này cũng được bảo tồn đó nha?
“Làm gì…” Tôi tức giận quay đầu, định mắng cho cái người rỗi hơi đó một trận, nào ngờ…
“Sư… sư phụ!” Thì ra cái người rỗi hơi đi bảo vệ cho một đám cỏ là sư phụ. Không phải lúc tôi rời đi, sư phụ còn nằm mê mang trên giường do bộc phát độc hoa Tình sao, sao lại tỉnh nhanh như vậy?
Mặc dù trong lòng vô cùng căm tức người bội bạc tình cảm, nhưng dù gì hiện tại thân phận của tôi hiện giờ là Trình Anh, là đồ đệ của người, mà người lại rất thích hành hạ đồ đệ là tôi đây. Người xưa nói: Nhỏ không nhịn sau có thể làm chuyện lớn. Cho nên trước mắt tôi cứ nhẫn nhịn làm hòa đã.
“Sư phụ, người chẳng phải là đang nằm tịnh dưỡng trong phòng sao, sao lại ra đây? Người có biết người vì đồ nhi mà hao tổn chân khí, làm mái tóc đen óng mượt mà như hắc ti của người bạc trắng làm đồ nhi đau lòng đến cở nào không, bây giờ người lại vì lo lắng cho đồ nhi mà thân đang mang độc còn chạy ra đây tìm kiếm đồ nhi, làm đồ nhi thật sự đau lòng đến nỗi tim gan phèo phổi đều quặn xoắn lại một chỗ.”
“…” Sư phụ khóe miệng giật giật.
“Sư phụ a… Người không vì mình thì cũng vì đồ nhi, người không thể quý trọng sức khỏe của mình một chút sao?” Tôi ánh mắt chân thành công suất 120%, đăm đắm nhìn sư phụ như muốn nói: Hãy nhìn vào mắt của đồ nhi, người sẽ biết những lời đồ nhi nói đều là lời thật lòng. (Mặc dù trong đó chỉ có 50% sự thật.)
Tôi chớp chớp mắt to nhìn sư phụ, sư phụ hí hí mắt nhỏ nhìn tôi, khóe miệng còn liên tục giật giật. Không khí tràn ngập vẻ kỳ quái.
Không ngờ không khí quỷ dị này lại bị một câu: “A Di Đà Phật!” cắt đứt.
Tôi quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Người tới một thân áo cà sa màu đỏ, đầu trọc bóng loáng, hàng râu dài màu bạc phất phơ trong gió. Mặc dù qua bao nhiêu gió mưa, năm tháng, khí chất vương giả cao quý trong Đoàn Chính Hưng vẫn không mất đi. Phía sau lão là đám người Hoàng Dung, Dương Quá.
“Phụ thân!” Hoàng Dung vừa nhìn thấy chúng tôi, đã lên tiếng gọi to, rồi nhanh chóng lao về phía sư phụ, níu lấy cánh tay của người, cứ như sợ người nắm tay tôi thêm một lúc nữa thì tay người sẽ rụng hết xương vậy đó. Tôi thầm khinh bỉ trong lòng, là sư phụ nắm tay ta đấy nhé, không phải ta muốn nắm tay người đâu.
“Dung Nhi!” Sư phụ bị Hoàng Dung kéo tay thì nhíu mày, vẻ mặt nhìn có vẻ không được vui cho lắm, tức nhiên một người thông minh như Hoàng Dung sao có thể không đoán ra được tâm tình của sư phụ, cho nên nàng lập tức mỉm cười chuyển đề tài: “Phụ thân, Thiên Trúc cao tăng sư đệ của Nhất Đăng đại sư đến Tuyệt Tình cốc để tìm cách giải độc hoa Tình cho Quá Nhi, nhưng chẳng may bị Cầu Thiên Xích giam giữ, Nhất Đăng đại sư lần này đến cốc là muốn giải cứu sư đệ của mình, nay có phụ thân ở đây, chúng ta không sợ không cứu được người từ tay Cầu Thiên Xích.”
“Sư đệ của lão bị bắt thì liên quan gì đến ta.” Sư phụ lạnh lùng nói, sau nắm lấy tay tôi muốn rời đi, nhưng tôi làm sau mà đi cho được.
“Sư phụ, đồ nhi còn muốn hái thảo dược a.” Tôi vội vàng la lớn.
“Thảo dược? Đó là “Đoạn Trường thảo”, là độc dược cực mạnh. Nếu ta không đến kịp thì trong người ngươi đã trúng thêm một loại độc nữa rồi, có biết không hả?” Sư phụ híp mắt nói, trong lời nói không giấu nỗi sự tức giận, sát khí cũng lan tràn ra. Tôi vừa nhìn thấy, lập tức rụt cổ, không dám vùng tay ra khỏi tay người. Chỉ có thể buồn phiền lê lết theo sau người mà thôi.
Có điều…
“Xin các vị dừng bước!”
Trước mặt tôi lúc này xuất hiện năm thiếu nữ áo xanh, người đi đầu bưng một làn hoa, bốn người đi sau giắt bội kiếm.
Thiếu nữ đi đầu chính là Công Tôn Lục Ngạc dịu dàng lên tiếng: “Gia mẫu thỉnh các vị tới đại sảnh dùng trà.”
Hazzz… Quái bà Cầu Thiên Xích đã không thể chờ được nữa rồi.
Chương 58: Thành thật được khoan hồng
Tuyệt Tình cốc, đỉnh Đoạn Trường nhai, gió thổi vù vù, khí lạnh lan tỏa.
“Trước đây khi ta hành tẩu trên giang hồ có gặp qua vài tên thuậtsỹ giang hồ, nghe được từ bọn họ vài chuyện ly kỳ, bọn họ nói: có người có thể mượn xác hoàn hồn, chết đi sống lại; còn có người đã uống canh mạnh bà, đầu thai chuyển thế, mà vẫn có thể nhớ rõ chuyện của những kiếp trước đây. Mới đầu ta đều cho là nhảm nhí, không để tâm đến, nay tự nhiên ta cảm thấy, chuyện này có thể lắm chứ. Anh Nhi! Ngươi nói xem, nương tử A Hành của ta thuộc loại nào?”
Sư phụ cả người đứng dựa vách núi, thanh y bị gió thổi bay phầnphật, cổ áo hơi mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế, ánh mắt tà tà nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một đường cong rất nhẹ, lại kết hợp với bộ tóc trắng như bạch ti kia, bộ dạng này thật sự quá yêu nghiệt, sư phụ hiện tại y như một con hồ ly đã tu luyện thành tinh.
Tôi nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng, thầm kêu gào trong lòng,nhưng... Tôi không thể bị sắc mê hoặc, nhất định không được khuất phục: “Sư phụ... Người là đang nói gì thế, đồ nhi không hiểu.”
“Không hiểu?” Đường cong nơi khóe miệng của sư phụ càng cao,mắt bắn ra ánh sáng lạ.
Sư phụ như thế này còn đáng sợ hơn những lúc người nổi giận.Tôi nhìn thấy mà rùng mình, nuốt “ực” 1 ngụm nước giải, lo lắng lập lại: “Đồ nhi... không hiểu!”
“Oh, vậy sao?” Sư phụ híp mắt cười tươi: “Thật..”
“...”
“Sự...”
“Sư... sư...”
“Không...”
“Sư phụ...”
“Hiểu..”
“Người... người...”
“Ta..”
“Đừng... đừng...”
“Nói...”
“Đừng qua đây...”
Sư phụ cứ nói một chữ là lại tiến về phía tôi một bước, còn mangtrên mặt nụ cười hồ ly tinh ngàn năm, không đúng người hiện tại đã thăng cấp lên thành hồ ly tinh vạn năm rồi. Tính cảnh giác của tôi với nụ cười này của người rất cao, bởi vì tôi biết mỗi lần người cười thế này thì tiếp theo sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, nên theo quán tính đã tập thành thói quen nhiều năm... Người bước một bước, tôi lùi một bước.
Có phải đây vẫn là cảnh hay sảy ra trong các tiểu thuyết ngôntình. Nam chính từng bước áp sát nữ chính, nữ chính bị bức lùi dần về phía sau, áp sát vào vách núi, vách tường, vách cửa... nói chung cứ hễ là vách đều được, để rồi nam chính sẽ giam nữ chính trong vòng tay và vòm ngực của mình, không cách nào thoát ra được, sau đó, nam chính sẽ cúi đầu thì thầm bên tay nữ chính một câu: ‘Nàng không thoát khỏi tay ta đâu.’
Nhưng thực tế thì, tôi đang đứng trên đỉnh Đoạn Trường nhai caohơn cả mây trời, một bên là vách núi cao, một bên là vực sâu vạn trượng, mà lúc này sư phụ là từ vách núi chầm chậm bước ra, cũng có nghĩa...
“Gì?”
Người vừa nói dứt câu: “Thật sự không hiểu ta nói gì?” thì chântôi đạp hụt vào khoảng không. Tôi biết mà, mỗi lần sư phụ cười như vậy, tôi chẳng gặp chuyện gì tốt. Biết thế, lúc nãy mặc sự lôi kéo, uy hiếp của sư phụ, tôi nhất quyết đi theo đám người Công Tôn Lục Ngạc, Hoàng Dung đến đại sảnh uống trà của lão quái bà là được rồi.
“Sư... Sư phụ... Cứu, cứu đồ nhi!” Cũng may tôi tóm được vàomột tảng đá hơi nhô ra ngoài một chút, nếu không lại rơi vực nữa rồi. Lần này chưa chắc sẽ may mắn như lần trước a. Hức...
“Ngươi không hiểu ta đang nói gì, cứu ngươi lên chỉ tổ khiếnta tức chết, vậy còn cứu ngươi lên làm gì?” Nụ cười nơi khóe miệng sư phụ càng thêm mấy phần tinh quái.
“...” Người là đang bức tôi đây mà. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưađược 4 canh giờ, vết thương trên người mặc dù không nặng nhưng vẫn còn đau âm ỉ, vậy mà tại sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy tôi lại bị sư phụ phát hiện chuyện giữa tôi và Phùng Hành có liên quan kia chứ?
“Sư phụ... Đồ nhi thật sự không hiểu người đang nói gì... Ngườimau cứu đồ nhi, đồ nhi chịu hết nổi rồi.”
“Không cứu!”
“...” Trán tôi lúc này nhất định là nổi gân xanh rồi, tại sao đối với sự cầu xin đầy tha thiết của tôi người lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ kia chứ, đã vậy... “Sư phụ, người không muốn cứu đồ nhi cũng không sao, đồ nhi sẽ tự nghĩ cách cứu thân, nhưng... người đừng có gỡ từng ngón tay đồ nhi ra khỏi tảng đá như thế.” Từng chữ hầu như là rít ra từ hàm răng đang cắn chặt vì căm phẩn của tôi. Hoàng Cố, giỏi lắm. Tôi nhất quyết không khuất phục.
“Anh Nhi! Ta gỡ được một tay của ngươi ra rồi này.”
“...” Người có cần reo lên vui vẻ như vậy không, nhìn thấy cảnhtượng đồ nhi của mình dùng một tay bám vào tảng đá, treo lơ lửng giữa không trung như khỉ đu dây thế này, mạng có thể mất bất cứ lúc nào, bộ vui lắm sao?
“Anh Nhi! Ta gỡ luôn tay này là ngươi sẽ rơi xuống dưới đó đó.Ây cha, chỗ này cũng khá cao đấy nhỉ?”
“...” Đâu phải là khá, mà là quá cao ấy chứ, biết là bên dưới có hồ nước lớn, nhưng với độ cao này rơi xuống, dù là mặt nước thì cũng có độ cứng ngang ngửa kim cương đó.
“Ta bắt đầu gỡ nha!”
“...” Đồ khốn, ức hiếp nữ tử không có sức chống cự là chuyệnmà nhất đại tôn sư, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ như người nên làm hay sao?
“Oh, sao bàn tay này lại nắm chặt hơn bàn kia thế, thật vất vảmới tháo được một ngón.”
“Huhuhu... Tướng công, thiếp là A Hành, chàng mau cứu thiếp lênđi, thiếp chịu hết nổi rồi.”
“Sớm thừa nhận, có phải đáng yêu hơn không?”
Cuối cùng tôi cũng bại bởi tên hồ ly thối tha Hoàng Cố. Khi đượcngười kéo lên, tôi chỉ có thể thành thành thật thật nói dối. Kể lại câu chuyện mà tôi đã chế biến công phu nữa thực nữa hư cho sư phụ nghe. Nội dung thì... Ừ thì nội dung hơi hoang đường một chút. Tôi nói là tôi tiên nữ trên trời, phải xuống phàm lịch kiếp, nếu chịu xong kiếp nạn sẽ được thăng làm thượng tiên, kiếp nạn lần này là tình kiếp. Tôi xuống trần đầu thai làm Phùng Hành, mục đích là kiếm được nam nhân có số mệnh được an bài chịu lịch kiếp cùng tôi, người đó chính là sư phụ, nhưng kiếp chưa lịch xong thì hồn đã lìa khỏi xác, công đức chưa viên mãn, không cách nào về trời, đành nhờ Diêm Vương cho hoàn dương lần nữa, tiếp tục lịch kiếp.
“Thì ra là vậy!” Sư phụ nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ như đãsáng tỏa: “Cách đây 8 năm, ta đã ngờ ngờ...”
“Ngờ ngờ gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Lúc đó ta chỉ nghĩ sao trên đời này lại có một người có tínhcách tưng tửng giống A Hành như vậy? Thì ra chính là nàng!”
“Hoàng... Ưm...” Tôi đang muốn bốc hỏa thì đã bị sư phụ ôm lấy,áp môi người vào môi tôi, chặn hết mấy câu tôi muốn mắng người không cho thốt ra dầu một chữ.
Sư phụ sau khi cướp đoạt hết không khí của tôi, mới lưu luyếnrời ra, nói một câu thâm tình: “Dù là Ngọc Hoàng đại đế có xuống đây đòi người, ta cũng nhất quyết không cho nàng rời đi. Nàng là của ta.”
Tôi được sư phụ ôm trong lòng, còn nói ra những câu thâm tìnhnhư thế đáng lý tôi phải vô cùng vui sướng, nhưng món nợ cũ: phản bội thê tử, hận mới: treo lơ lửng trên không còn đây, làm sao có thể nghe lọt tay mấy lời mật ngọt chết ruồi đó chứ, tôi đang muốn hỏi rõ đầu đuôi ngọn nguồn thì cảm giác vai trái chịu một sức nặng rất lớn, từ trên đè xuống, thì ra... Sư phụ bộc phát độc hoa Tình, bất tỉnh nữa rồi.
Cho nên chuyện tôi muốn hỏi đành phải gác lại thôi. Đến sau này,tôi hỏi sư phụ, tại sao ngày đó vì ép tôi nói thật mà để cho tôi rơi xuống vực, nếu không phải tôi bám được vào tảng đá thì đã thịt nát xương tan rồi sao? Sư phụ chỉ cười nhạt nói: “Có ta ở đó, nàng không cách nào có thể rớt xuống được.” Tôi nổi giận, nói nếu thật sự tôi rơi xuống đó chết thì sao, người lại nói: “Vậy ta nhảy theo nàng là xong.” Khiến tôi vừa giận vừa vui, không biết lại tiếp tục truy vấn người như thế nào. Nhưng đó đều là chuyện sau này. Còn hiện tại...
Sư phụ đã bất tỉnh, cả người đè nặng trên vai tôi, càng lúc càngnặng, tôi không cách nào kìm giữ, vì thế mà té ngã nằm ra đất, sư phụ hoàn toàn đè lên thân, nhìn tình cảnh này muốn có bao nhiêu ám muội, là có bấy nhiêu ám muôi, nhất là lúc này trước mắt tôi lại xuất hiện một người.
“Hahahaha... Tiểu mỹ nhân, nếu lão già kia không thể thỏa mãnnàng, vậy thì để ta giúp” Lại còn là một cái đại boss người xấu.
Chương 59: Đại kết cục
“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có ơn cứu mạng tiểu nữ, không ngờ tiểu nữ lại làm cho tiên sinh mấy phen khổ sở. Tiểu nữ trong lòng áy náy, nhưng có như thế nào tiểu nữ cũng xin tiên sinh ban cho Tuyệt Tình đơn, cứu phu lang của tiểu nữ. Tiên sinh không dùng thứ đó, hãy ban cho tiểu nữ, tiểu nữ sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân đại đức này.”
Tiểu Long Nữ thân hình mảnh mai đứng trên vách núi, vạt áo trắng gió thổi bay bay, nàng giống như muốn theo gió bay đi, phong thái kia đẹp đến nỗi khiến lão trâu già Công Tôn Chỉ dù chỉ có một mắt cũng nhìn đến nỗi muốn lọt luôn con mắt còn lại ra ngoài, bàn tay đang bóp lấy cổ tôi cũng thả lỏng ra đôi chút. Tôi nhanh chóng hít lấy hít để không khí bị thiếu hụt nãy giờ. Tôi thầm oán thán trong lòng, nếu có thể thoát ra khỏi tay lão trâu già này, tôi nhất định sẽ đem tiểu đệ đệ của lão bầm thành thịt băm, đem cho “Điêu huynh” ăn.
Còn chuyện vì sao tôi lại rơi vào tay lão thì phải quay lại 2 khắc trước.
2 khắc trước, trên đỉnh Đoạn Trường nhai:
“Dù là Ngọc Hoàng đại đế có xuống đây đòi người, ta cũng nhất quyết không cho nàng rời đi. Nàng là của ta.”
Sư phụ sau khi thốt ra mấy lời chân tình thấm thía “trời đánh”, thì đột nhiên bất tỉnh nhân sự, đè cả người lên người tôi. Trong lúc tôi đang muốn vùng thoát ra khỏi “sức nặng ngàn cân” này, thì tên trâu già đột nhiên từ trên trời rớt xuống.
“Hahahaha... Tiểu mỹ nhân, nếu lão già kia không thể thỏa mãn nàng, vậy thì để ta giúp.”
Tôi bi ai ngước nhìn tên già mà ham Công Tôn Chỉ đang cười rất rất đê tiện trước mặt, hình tượng đấng quân tử đạo mạo mà lão vốn cực công xây dựng suốt mấy chục năm qua, giờ phút này hoàn toàn biến mất. Ngay sau đó, đám người Tiểu Long Nữ, Dương Quá, Hoàng Dung, không biết từ xó nào cũng ùn ùn chạy đến.Thì ra trong lúc tôi và sư phụ đang giằng co trên đỉnh núi, đám người Hoàng Dung, Dương Quá đi theo Công Tôn Lục Ngạc đến đại sảnh dùng trà, lại là một bữa tiệc Hồng Môn.
Cầu Thiên Xích sau khi gặp lại Cầu Thiên Nhẫn giờ đã là Từ Ân, đệ tử của Nhất Đăng đại sư, biết không thể lôi kéo được nhị ca của mình nhập ma đạo lần nữa, nhưng mối hận giết đại ca Cầu Thiên Trượng, kèm theo nỗi nhục con gái bị Dương Quá từ chối, liền nổi máu xung thiên dùng Ngư Võng trận bắt hết cả lũ, rồi dùng nữa viên Tuyệt Tình đơn duy nhất còn lại, ép Hoàng Dung phải dùng mạng mình để đổi, nếu muốn lấy thuốc cứu Dương Quá. Nào ngờ giữa đường nhảy ra tên “Trình Giảo Kim” Công Tôn Chỉ, giết chết Công Tôn Lục Ngạc, cướp mất viên thuốc, phá Ngư Võng trận chạy mất. Vì thế Tiểu Long Nữ liền đuổi theo. Tiểu Long Nữ đuổi theo, Dương Quá tất nhiên cũng đuổi theo. Dương Quá đuổi theo, kéo theo cả bầy người cũng đuổi theo. Tôi và sư phụ lại đang trong tình trạng giở khóc dở cười. Tôi hóa đá. Cho nên mới dễ dàng để cho Công Tôn Chỉ bắt được như thế này.
Công Tôn Chỉ thấy có nguy hiểm, đương nhiên phải kiếm vật gì đó làm lá chắn chắn thân, mà không may xung quanh phạm vi trăm thước ngoài núi cao mây trắng chỉ có mình tôi và sư phụ ở đây. Tất nhiên dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng có thể đón được Công Tôn Chỉ sẽ không dạy gì mà túm lấy sư phụ làm con tin. Cho nên... Chỉ trách tôi đã đắc tội với tác giả mà thôi.
Công Tôn Chỉ say đắm nhìn Tiểu Long Nữ, nói: “Nếu cô nương đáp ứng ta 1 việc, ta có thể tặng viên Tuyệt Tình đơn này cho cô nương.”
Tiểu Long Nữ nhìn con mắt láo liên của hắn, đã biết ý muốn của hắn, bèn lắc đầu, nói: “Tiểu nữ đã là thê tử người ta, làm sao có thể thành thân với tiên sinh? Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có tình với tiểu nữ, nhưng trái tim của tiểu nữ đã thuộc về Dương lang, đành phụ hảo ý của tiên sinh.”
Con mắt duy nhất của Công Tôn Chỉ long lên, lão gằn giọng nói: “Thế thì cô nương hãy mau lui về, nếu còn đối địch với ta, thì đừng trách ta đao kiếm vô tình.”
Tiểu Long Nữ: “Công Tôn tiên sinh nhất định muốn động thủ, coi tiểu nữ như kẻ thù, chẳng hóa ra uổng phí sự quen biết giữa chúng ta hay sao?” Giọng nàng hiền hòa, thâm tâm quả nhiên vẫn ghi nhớ ơn cứu mạng lần trước của Công Tôn Chỉ. Nhưng...
“Dương Quá, tên khốn khiếp, ngươi còn đứng đó mà nhìn cái gì, không biết mau nghĩ cách cứu ta ra sao, uổng công ta cứu mạng ngươi nhiều lần như vậy.” Tôi nổi điên gào lên. Đây đâu phải lúc Tiểu Long Nữ và Công Tôn Chỉ ôn chuyện xưa. Tôi vẫn còn bị lão bóp cổ đây này.
Công Tôn Chỉ nghe tôi hét lên, bàn tay đang bóp lấy cổ tôi đột nhiên tăng lực, lão cười rộ lên: “Cứu? Chẳng ai có thể cứu ngươi hết. Ngay cả Dương Quá cũng vậy. Ta muốn tận mắt nhìn thấy tên tiểu tử đó bị trúng độc quằn quại, đau đớn rên rỉ mà chết, muốn thấy vị hiền thê như cô nương cuối cùng trở thành quả phụ khóc tang chồng.”
“Oh! Vậy sao?”
Công Tôn Chỉ vừa dứt lời, thì một giọng nói trầm trầm vang lên, tít tắt, tôi đã được kéo ngược trở vào lòng của người nào đó. Sư phụ a, người tỉnh nhanh một chút thì cổ đồ nhi đã không phải chịu tội lâu như vậy rồi.
“Ngươi... Ngươi...” Công Tôn Chỉ không ngờ sư phụ bị bộc phát độc hoa Tình mà lại nhanh tỉnh như vậy, đã vậy chỉ nhẹ tay kéo một cái, đã cứu được tôi. Lão ngạc nhiên đến nỗi không thốt nỗi lời nào. Tôi thầm cảm thông cho lão, bởi vì lão đã gặp phải một người trâu bò như sư phụ a.
“Công Tôn tiên sinh, xin đắc tội.” Ngay lúc này, Tiểu Long Nữ cũng cầm song kiếm lao tới
Công Tôn Chỉ đột nhiên bị tập kích, tuy có chút khó khăn nhưng vẫn kịp dùng Kim đao trong tay gạt đi thanh trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ. Hắc kiếm thuận thế đâm tới. Tiểu Long Nữ tả kiếm đở gạt, hữu kiếm trả đòn. Sau khi nàng học được thuật phân tâm nhị dụng của Chu Bá Thông, võ công tăng tiến gấp đôi. Tuy tạng phủ nhiễm độc, nội lực suy giảm, song hai tay cùng sử “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp” một cách thần diệu, Kim đao Hắc kiếm của Công Tôn Chỉ làm sao địch nổi? Đã thế, còn có Hoàng Dung Dương Quá, Nhất Đăng đại sư ở đây, Công Tôn Chỉ giờ như cá nằm trên thớt. Đành khoay tay chịu trói.
À, tại sao tôi lại không nhắc đến sư phụ phải không? Bởi vì từ lúc cứu được tôi khỏi tay Công Tôn Chỉ, đến khi bắt được Công Tôn Chỉ, sư phụ chỉ đúng dựa vách núi, híp mắt xem kịch vui, chẳng hề có tý nào là muốn trợ giúp. Còn tôi, đương nhiên là phải đứng bên cạnh sư phụ rồi.
“Anh Nhi, nàng nói xem, phải làm gì với tên Công Tôn này đây?” Sư phụ liếc mắt nhìn Công Tông Chỉ bị huynh đệ họ Võ đè trên đất, nở một nụ cười quỷ dị.
“...” Sư phụ à, người đã không trợ giúp thì thôi, người còn đợi người ta khó khăn lắm mới bắt được, người lại muốn giành lấy là sao?
“Công Tôn Chỉ bản tính thâm độc, ngay cả cốt nhục thân sinh của mình mà cũng giết, theo con nên sớm trừ hậu họa.” Người cho ý kiến đầu tiên là Hoàng Dung.
“Phải phải, lão già này ác độc như vậy, giết chết lão đi.” Huynh đệ họ Võ, và Quách Phù tiếp lời.
“A di đà phật! Đừng tạo sát nghiệp quá lớn.” Nhất Đăng đại sư lại ngăn cản.
“Sư phụ!” Võ Tam Thông bất bình.
“Theo vãn bối, nên đưa Công Tôn Chỉ cho Cầu Thiên Xích.” Dương Quá hòa giải.
“Ta có hỏi các ngươi sao? Anh Nhi?” Sư phụ lạnh lùng cắt đứt cuộc tranh luận.
“... Ha ha... Ha ha... Vẫn là nên theo ý Dương Quá, đưa Công Tôn Chỉ cho Cầu Thiên Xích, để lão quái bà đó tự giải quyết chuyện gia đình.” Tôi đổ mồ hôi ra quyết định. Nhiều lúc tôi cũng suy nghĩ, từ khi nào, tôi lại là người có quyền quyết định cuối cùng.
“Đi thôi!”
Sư phụ nắm lấy tay tôi kéo đi, dù đã đi được 1 đoạn xa, nhưng ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi được xác của Cầu Thiên Xích và Công Tôn Chỉ nằm trên đất. Tôi sớm đã đoán trước được kết cục chỉ là không đoán được quá trình.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian